Monthly Archives: Tháng Một 2008

Google nói về nam và nữ

Các bạn đều biết đến Google như một công cụ tìm hiểu hữu hiệu nhất hiện nay, nhưng không chỉ có thế. Hãy tìm hiểu xem ngài đã nhận xét về CON TRAI và CON GÁI như thế nào sau nhiều năm hoạt động nhé!

“Anh yêu em” 109.000 kết quả
“Em yêu anh” 54.300 kết quả
~> Con gái đúng là lúc nào cũng kín đáo, chả chịu bày tỏ tình cảm gì cả, cứ để con trai nói hết!
“Anh nhớ em” 31.000 kết quả
“Em nhớ anh” 13.000 kết quả
~> Kết luận: con gái ít khi nhớ người yêu! Nhưng mà:
“Chồng nhớ vợ” 477 kết quả
“Vợ nhớ chồng” 1.540 kết quả
~> Chứng tỏ đàn ông lấy vợ xong là hết nhớ vợ, phụ nữ thì ngược lại. Kể ra phụ nữ cũng vô lý nhỉ, lấy nhau rồi hàng ngày gặp nhau đến phát chán mà vẫn nhớ mới sợ chứ!
“Anh không thích” 953 kết quả
“Em không thích” 9.310 kết quả
~> con gái khó tính thế, chả biết đường nào mà lần
“Anh hứa” 20.100 kết quả
“Em hứa” 860 kết quả
~> sao lại có sự chênh lệch đến thế này? chứng tỏ phụ nữ rất sợ hứa hẹn để rồi phải chịu trách nhiệm! Đàn ông lúc nào cũng phải gánh vác, chẹp
“Làm vợ anh nhé” 7.580 kết quả
“Làm chồng em nhé” 2 (?!) kết quả
~> Cái này thì có lý rồi, người cầu hôn lúc nào chả là con trai (thế mà có 2 bạn gái mạnh dạn thế!)
“Anh không yêu em”: 18.100 kết quả
“Em không yêu anh”: 10.400 kết quả
~> Sao con gái lại bị từ chối nhiều hơn nhỉ?
“Anh không xứng đáng” 46.400 kết quả
“Em không xứng đáng” 48.000 kết quả
Câu này mới là kinh khủng này
“Anh có người khác” 309.000 kết quả
“Em có người khác” 9 kết quả
~> Mình đã phải search đi search lại 2 cụm từ này, vì 1 kết quả công minh, và hy vọng vớt vát cho cánh mày râu. Nhưng mà sự thật đúng là thế cũng phải chịu thôi, con trai hay phụ bạc hơn con gái nhiều. (quả đúng thật như các mẹ, các chị hay kể –> không shock mấy!)
“Lỗi tại anh” 5.560 kết quả
“Lỗi tại em” 7.760 kết quả
~> Con gái hay mắc lỗi nhỉ!
“Anh xin lỗi” 14.200 kết quả
“Em xin lỗi” 12.600 kết quả
~> Thế nhưng mà lại cứng đầu, ít chịu nhận lỗi hơn
“Anh buồn” 19.400 kết quả
“Em buồn” 35.100 kết quả
~> Có gì mà buồn nhỉ? có ai biết không
“Đừng quên anh nhé” 2.050 kết quả
“Em đã quên anh” 21.200 kết quả
~> Tàn nhẫn nhỉ, ôi con gái!
“Đừng quên em nhé” 2.740 kết quả
“Anh đã quên em” 8.870 kết quả
~> Tỉ lệ này rõ ràng là thấp hơn hẳn bên trên
“Đừng, em” 5.860 kết quả
“Đừng, anh” 9.160 kết quả
~> Đừng làm gì nhỉ???
“anh sắp lấy vợ” 1.610 kết quả
“em sắp lấy chồng” 10.400 kết quả
~> thế thì hết hi vọng rồi chứ còn chờ đợi gì nữa, xác định đi là vừa!
“anh đã có vợ” 103.000 kết qủa
“em đã có chồng” 116.000 kết quả
~> giới nữ vẫn chiếm số đông
“anh muốn có con” 541 kết quả
“em muốn có con” 48.500 kết quả
~> đàn ông không muốn vướng bận chuyện con cái đâu
“Đừng làm khổ anh” 1.120 kết quả
“đừng làm khổ em” 3 kết quả
~> đề nghị con gái k làm khổ con trai nữa
“anh đánh em” 184 kết quả
“em đánh anh” 70 kết quả
~> con trai thô bạo hơn con gái
“tha cho anh” 205.000 kết quả
“tha cho em” 352 kết quả
~> trời ạ, tha cho anh em đi chị em ơi!
“Hôn anh đi” 28.700 kết quả
“Hôn em đi” 30.800 kết quả
~> con gái thích hôn nhỉ,hơ hơ
“em cần tiền” 10.800 kết quả; “em cần tình” 2.130 kết quả
“anh cần tiền” 7.480 kết quả; “anh cần tình” 1.410 kết quả
~> có vẻ như con người cần tiền hơn là cần tình nhỉ, mà con gái lại cần nhiều hơn chứ
“Chào anh” 51.000 kết quả
“Chào em” 22.400 kết quả
~> Con gái giỏi xã giao hơn con trai

Theo Blog của bạn Ziang Coi 

http://blog.360.yahoo.com/blog-6jktHJYlbqfUkO2btGu5Hgv9haX.

Từ điển Việt – Trung – Việt

babylon

Chào các bạn!

Thời gian vừa qua tôi có ý định xây dựng một bộ từ điển Việt- Trung dùng cho babylon, sau nhiều thời gian đắn đo và suy nghĩ cuối cùng tôi cũng chọn được nguồn dữ liệu cũng như cách thức hợp lý để xây dựng bộ từ điển cho riêng mình. Như các bạn “học tiếng trung đã biết” hiện nay từ điển trung việt và việt trung còn hạn chế, theo tôi được biết thì từ điển việt trung hiện (dạng điện tử) hiện nay chỉ có từ điển của công ty lạc việt là khá đầy đủ. Nhưng có một khó khăn khi dùng từ điển Lạc việt (bản tiếng hoa) đó là khi bạn tra một từ nó ra cả một đống các từ các mẫu mà, nếu bạn là người am hiểu tiếng trung rồi thì có lẽ nó là một lợi thế cho bạn nhưng đối với những người như tôi khi mới bắt đầu học tiếng trung thì đó là kiểu tra cũng như không vì không hiểu gì cả. Nhưng hì hì lại nhưng rồi tôi đã rất may mắn đó là trong thời gian ở Đài Loan tôi đã làm quen với một quyển từ điển theo tôi là rất hay đó là cuốn “Tiếng hoa cấp tốc cho người Việt” của một tác giả Đài Loan hợp tác với một người việt. Cũng nói thêm để các bạn hiểu tác giả cuốn sách này thông thạo rất nhiều ngoại ngữ đặc biệt là tiếng Việt. Đây là một cuốn từ điển không phải tra theo từ đơn như các bạn đã gặp trước đây mà nó là cuốn từ điển việt trung tra theo các cụm từ thông dụng khi nói. Nó khoảng 7000 cụm từ (xin lưu ý là 7000 cụm từ chứ không phải 7000 từ ) và từng đó từ là để bạn có thể giao tiếp hàng ngày với người bản xứ. Nó cực kỳ dễ học và dẽ thuộc. Vì quá thích quyển từ điển này + với việc quen dùng từ điển Babylon tôi có ý tưởng tại sao lại không lấy dữ liệu của cuốn từ điển này làm tù điển Viet- trung cho babylon (nói đến đây ngại lắm nha vì lại vi phạm luật bản quyền rồi- không biết có bác nào phản đối vì cái này không). Tuy nhiên tôi không phải là một nhà ngôn ngữ học, tôi chỉ là một người học bên kỹ thuật và ngôn ngữ tôi sử dụng cũng không phải là tiếng trung mà là tiếng Anh. Tôi chỉ mới học tiếng Trung được có 5 tháng lên tôi cũng chưa tự tin về khả năng tiếng trung của mình. Tôi post bài này kèm với từ điển (chỉ có từ 0~9, A~C) để mong được sự góp ý của bạn rồi mới xây dựng tiếp. Nếu không có gì thay đổi sau tết nguyên đán tôi sẽ hoàn thanh bộ từ điển này. Rất mong nhận được sự góp ý của các bạn

Đây là cuốn từ điển Viet- Trung- Viet lên các bạn có thể tra theo cả việt – trung và trung -việt 

Bạn có thể sử dụng tiếng việt không dấu hoặc có dấu để tra từ.

Phần giải nghĩa có 4 phần: Nghĩa Hán, Phiên âm theo kiểu BoPoMo, phiên âm theo kiểu PinYin, và nghĩa tiếng việt

Hiện nay chỉ có đạng phồn thể chưa có dạng giản thể ( tôi có thể bổ xung sau)

Và cuối cùng là mong nhận được sự góp ý của các bạn

link download: http://www.4shared.com/dir/5425950/ea0c2baa/tu_dien_viet_trung_viet.html

Chuyện đời thường

Chuyn đi thường
Ngh Minh

Đây là mt câu chuyn đi thường, cm đng ca nhà văn Ngh Minh (Trung Quc). Hai nhân vt chính trong truyn đă tri qua nhng ng nhn, bi kch đ cui cùng nhn ra nhau khi mt người không c̣n na trên đi.

Cưới nhau được hai năm, chng tôi bàn vi tôi v quê đón m anh lên vi chúng tôi đ bà được sng an nhàn nhng ngày cui đi. B anh y mt sm t khi anh c̣n nh, nên bà m gi gm tt c mi hy vng vào anh, mt ḿnh bà cht chiu tht lưng buc bng nuôi anh khôn ln cho ti ngày hc xong đi hc.

Tôi đng ư ngay và lp tc dn dp dành riêng cho bà căn pḥng có ban công hướng Nam, va có th sưởi nng va có th bày vài chu cây cnh. Bước vào căn pḥng chan ḥa ánh sáng va dn xong, anh y chng nói chng rng bt cht bế xc ly tôi và quay mt ṿng quanh pḥng. Khi tôi s quá cào cu anh xin anh b xung th́ anh bo:

– Nào, chúng ḿnh v quê đón m nhé!

Chng tôi cao ln, c̣n tôi th́ bé nh và thích được nép đu vào ngc anh. Nhng lúc y, tôi có cm giác như anh có th nhét gn tôi vào túi áo. Nhng bn hai người tranh căi nhau mà tôi không chu thua, anh bèn nhc bng tôi lên ngang đu và quay tít cho đến khi tôi s hết hn xin anh buông tha mi thôi. Tôi thích cái cm giác va s va sung sướng y.

M anh sng thôn quê lâu năm nên rt khó có th sa ngay được nhng tp quán ca người nhà quê. Chng hn, thy tôi hay mua hoa tươi bày pḥng khách, bà có v khó chu. Cc chng đă, mt hôm bà bo:

– Các con tht chng biết chi tiêu ǵ c. Hoa có ăn được đâu mà mua làm ǵ kia ch?

Tôi cười:

– M
ơi, trong nhà có hoa tươi n r th́ ai ny đu vui v c.

Bà cúi đu lu bu ǵ ǵ đy. Chng tôi bo:

– Đây là tp quán ca người thành ph, m
. Lâu ngày m s quen thôi.

Bà không nói ǵ na, nhưng sau đy mi bn thy tôi mua hoa v, bao gi bà cũng không th im lng mà c hi mua hết bao nhiêu tin. Khi tôi nói giá c th́ bà chép ming tiếc r. Có ln thy tôi xách v túi to túi nh các th mua sm được, bà gng hi giá tin tng th mt. Tôi k li giá mi th. Nghe xong bà chép ming th dài thườn thượt. Chng tôi véo mũi tôi và th́ thm:

– Ngc ơi, nếu em đng nói giá tht vi m th́ s chng sao c, phi không nào?

Cuc sng đang vui tươi thế là dn dn có nhng ḥa âm trái tai.

Điu làm bà khó chu nht là thy con trai ḿnh ngày ngày dy sm chun b ba sáng. Đàn ông mà chui vào bếp nu ăn cho v th́ coi sao được, bà nghĩ vy. V́ thế mà ba sáng nào bà cũng nng mt không vui. Tôi gi tng không thy ǵ th́ bà khua đũa đng bát t
ư không bng ḷng. Làm giáo viên dy múa Cung Thiếu niên, ngày nào tôi cũng phi nhy nhót mt bă người nên khi ng dy thường nm rn tn hưởng chăn đm m áp, coi đó là mt thú hưởng th. V́ thế tôi đành gi câm gi điếc trước s chng đi ca bà m chng. Đôi khi bà cũng làm giúp tôi mt ít vic nhà, nhưng tht ra ch làm tôi thêm bn bu mà thôi. Chng hn, nhng túi ni lông đng đ, mi khi tôi đu qung vào thùng rác th́ bà tích cóp li, bo là đ hôm nào bán cho đng nát. Thế là khp nhà đy nhng túi ni lông. Mi ln ra bát h tôi, bà đu hà tin không dùng nước ra chén thế là tôi phi ra li, dĩ nhiên phi kín đáo đ bà khi t ái.

Mt ti n, khi tôi đang ra chén trm như thế th́ bà nh́n thy. Thế là bà sp ca đánh sm mt cái, nm ĺ trong bung khóc gào lên. Chng tôi cung quưt chng biết làm ǵ. C ti hôm y anh không nói vi tôi câu nào. Tôi làm nũng vi anh, anh cũng chng thèm đ
ư. Tôi điên tiết lên vn li:

– Thế th́ rt cuc em sai ch nào ?

Anh trn mt:

– Ti sao em không th phiên phiến mt chút nh, bát không sch th́ ăn cũng có chết đâu, h?

Mt thi gian dài sau đy, bà chng nói chuyn vi tôi. Không khí trong nhà bt đu dn dn căng thng. Chng tôi rt mt mi, chng biết nên làm ai vui ḷng trước.

Không mun đ con trai làm ba sáng, bà c quyết nhn ly “nhim v nng n” này. Ri khi thy anh ăn ung ngon lành, bà li nh́n ngó tôi vi ư trách móc tôi không làm tṛn bn phn người v, khiến tôi rt khó x. Đ thoát khi cnh y, tôi đành không ăn ba sáng nhà mà mua túi sa trên đường đi làm, mang đến cơ quan ăn. Ti hôm y lúc đi ng, anh bc bi bo:

– Có phi là em chê m anh nu ăn bn nên mi không ăn sáng nhà, đúng không?

Ri anh lnh nht nm quay lưng li, mc cho tôi nước mt đm đ́a v́ m c. Sau cùng anh th dài:

– C coi như là em v́ anh mà ăn sáng nhà, được không nào?

Thế là sáng sáng tôi đành ngi vào bàn ăn vi tâm trng ê ch.

Mt hôm, khi đang ăn món cháo bà nu, tôi cht thy bun nôn, mi th trong bng mun o ra, gng ḱm li mà không tài nào ḱm được, tôi đành quăng bát đũa chy ù vào pḥng v sinh, nôn thc nôn tháo. Sau mt hi hn ha hn hn th, khi tôi b́nh tâm li th́ nghe thy bà bù lu bù loa va khóc va đay nghiến oán trách tôi bng nhng t ng nhà quê, c̣n anh th́ đng ngay trước ca pḥng v sinh căm tc nh́n tôi. Tôi há hc ming chng nói được ǵ, tht ra nào ḿnh có c
ư nôn đâu. Ln đu tiên chúng tôi căi nhau to. Mi đu m anh c̣n giương mt đng nh́n, sau đy bà tht thu b ra ngoài. Anh tc ti nh́n tôi ri đi ra theo bà.

Ba ngày lin không thy bà và anh v nhà, c đến đin thoi cũng không thy gi. Tôi tc điên người mi khi nghĩ li t hôm bà lên đây ḿnh đă phi chu bao nhiêu ni oan c, thế mà anh y c̣n mun tôi thế nào na đây? Không hiu sao do này tôi hay bun nôn thế, ăn ǵ cũng không thy ngon, li thêm trong nhà bao nhiêu chuyn rc ri, tâm trng vô cùng ti t. Cui cùng, vn là các bn cơ quan bo:

– Sc mt cu xu lm, nên đi khám bnh thôi!

Kết qu kim tra bnh vin cho thy tôi đă có bu. Bây gi mi rơ ti sao sáng hôm y tôi bng dưng bun nôn. Nim hnh phúc sp có con pha trn vi mt chút bun gin oán trách: Ti sao chng ḿnh và c bà m chng na li không nghĩ ti chuyn y nh?

Tôi gp anh ti cng bnh vin. Xa nhau mi có ba ngày mà trông anh tiu ty quá chng. Tôi đnh quay đi, nhưng b dng y khiến ḷng tôi xót xa, không nén được, tôi gi anh. Anh nh́n tôi như người xa l, ánh mt không giu ni ni chán ghét như mt mũi kim lnh but đâm vào ḷng tôi. Tôi t nh “đng nh́n anh y, đng nh́n anh y”, và chn mt chiếc taxi li. Tht ra lúc y tôi ch mun hét to: “Anh yêu ca em, em sp sinh cho anh mt cc cưng đây!” ri được anh bế xc lên sung sướng quay mt ṿng. Ước mun y đă không xy ra. Khi ngi trên taxi, nước mt tôi a ra lă chă. V́ sao ch mt ln căi nhau đă làm cho t́nh yêu ca chúng tôi tr nên ti t ti mc này cơ ch?

V nhà, tôi nm trên giường nghĩ ti chng, ti ni chán ghét đy trong mt anh. Tôi nm ly góc chăn khóc nc lên. Na đêm, có tiếng lch cch m ngăn kéo. Khi bt đèn lên tôi trông thy khuôn mt đy nước mt ca anh. Th́ ra anh v nhà ly tin. Tôi lnh nht nh́n anh không nói ǵ. Anh cũng làm như không thy tôi, ly xong các th lin vi vă b đi. Có l anh đnh tht s chia tay vi tôi đây. Tht là mt người đàn ông có lư trí, biết tách bch t́nh và tin rch ṛi như thế đy. Tôi cười nht, nước mt lă chă tuôn rơi.

Hôm sau tôi không đi làm mà nhà, mun xem xét li mi ư đnh ca ḿnh ri t́m anh trao đi cho xong mi chuyn. Khi đến công ty ca anh, cu thư kư ngc nhiên nh́n tôi:

Ơ ḱa, m tng giám đc b tai nn, hin đang nm bnh vin kia mà.

Tôi tr mt cng hng, lp tc đến ngay bnh vin. Nhưng khi t́m được anh th́ bà đă tt th ri. Anh không h nh́n tôi, mt c lm lm. Tôi nh́n khuôn mt vàng vt không hn ca bà, nước mt a ra: Tri ơi! Ti sao li đến nông ni này cơ ch?

Cho ti hôm an táng m, anh vn không thèm nói vi tôi mt câu nào, thm chí mi khi nh́n tôi, ánh mt anh đu hin lên ni chán ghét tt đ. Nghe người khác k li, tôi mi biết sơ qua v v tai nn. Hôm y bà b nhà ri thn th đi v phía ga xe la, bà mun v quê mà. Chng tôi đui theo, thy thế bà ro bước đi nhanh hơn. Khi qua đường, mt chiếc xe buưt đâm vào bà… Cui cùng th́ tôi đă hiu ti sao anh y chán ghét ḿnh. Nếu hôm y ḿnh không nôn o, nếu hôm y ḿnh không to tiếng căi nhau vi anh y, nếu… Trong ḷng anh, tôi là k ti phm gián tiếp giết chết bà.

Anh lng lng dn vào pḥng m, ti ti khi v nhà, người sc mùi rượu. Ḷng t trng b tn thương bi ni xu h và t thương hi đè nng khiến tôi th không ra hơi na. Mun gii thích mi chuyn, mun báo anh biết chúng tôi sp có con ri, nhưng c thy ánh mt gh lnh ca anh là tôi li thôi không nói ǵ. Thà anh đánh tôi mng tôi mt trn c̣n hơn. Tôi có c
ư đ xy ra mi tai ha y đâu! Ngày tháng c ngt ngt lp đi lp li. Càng ngày anh y càng v nhà mun hơn. Chúng tôi c thế căng vi nhau, xa l hơn c người qua đường. Tôi như cái tḥng lng tht vào tim anh.

Mt hôm, khi đi qua mt hiu ăn Âu, tôi nh́n qua ca kính thy chng ḿnh đang ngi đi din vi mt cô gái tr và nhè nh vut tóc cô. Thế là tôi đă hiu rơ tt c. Sau giây lát ng người ra, tôi vào hiu ăn, đến đng trước mt chng ḿnh, trân trân nh́n anh, mt ráo honh. Tôi không mun nói ǵ hết, và cũng chng biết nói ǵ. Cô gái nh́n tôi, nh́n chng tôi ri đng lên đnh b đi. Anh n cô ngi xung ri cũng trân trân nh́n li tôi, không chu thua. Tôi ch c̣n nghe thy tim ḿnh đp chm chm tng nhp như đang sp k cái chết. K thua cuc là tôi, nếu c đng na th́ tôi và đa bé trong bng s ngă xung. Đêm y anh không v nhà. Bng cách đó anh báo cho tôi biết: Cùng vi s qua đi ca m anh, t́nh yêu gia hai chúng tôi cũng đă chết.

Nhng ngày sau, anh vn không v nhà. Có hôm đi làm v, tôi thy t áo như b sp xếp li, chc anh y v ly các th ca anh. Tôi chng mun gi đin thoi cho anh, ư đnh gii thích mi chuyn cho anh cũng biến mt hn.

Tôi sng mt ḿnh. Đi bnh vin khám thai mt ḿnh. Trái tim tôi như v vn mi khi trông thy cnh các bà v được chng d́u đến bnh vin. Các bn cơ quan bóng gió khuyên tôi b cái thai đi cho yên chuyn nhưng tôi kiên quyết không chu. Tôi như điên lên mun được sinh đa bé này, coi đó như s bù đp vic bà m chng qua đi.

Mt hôm đi làm v nhà, tôi thy anh ngi trong pḥng khách mù mt khói thuc lá, trên bàn đt mt t giy. Không cn xem, tôi đă biết t giy đó viết ǵ ri. Trong hơn hai tháng chng vng nhà, tôi đă dn dà hc được cách gi b́nh tĩnh. Tôi nh́n anh, ct mũ ri bo:

– Đi mt tí, tôi s kư ngay đây.

Anh nh́n tôi, ánh mt l v bi ri chng khác ǵ tôi. Va ci cúc áo khoác, tôi va t nh: “Ch có khóc đy, ch có khóc đy… “. Hai mt nhc lm ri, nhưng tôi quyết không cho chúng nh l na. Mc xong áo lên móc, thy anh c chm chm nh́n cái bng to ca tôi, tôi mm cười đi đến bàn, cm ly t giy, ri chng xem ǵ hết, lin kư tên ḿnh và đy t giy cho anh.

– Em có bu ri đy à?

Đây là ln đu tiên anh y nói chuyn vi tôi k t hôm bà b nn. Nước mt tôi trào ra không th nào ngăn ni.

– Vâng, nhưng không sao c, anh có th đi được ri.

Anh không đi mà ngi li, hai chúng tôi nh́n nhau trong bóng ti. Anh t t ôm ly tôi, nước mt nh
ướt đm vai áo tôi. Thế nhưng ḷng tôi đă không c̣n ǵ na, rt nhiu th đă biến đi xa lm ri, xa ti mc có đui theo cũng chng ly li được na.

Không nh là anh y đă nói vi tôi bao nhiêu ln câu “Xin li” na. Trước đây tôi c tưởng ḿnh s tha th cho anh, nhưng bây gi th́ không. Sut đi tôi sao quên được ánh mt băng giá anh nh́n tôi khi đng trước cô gái n
hiu ăn Âu hôm y. Chúng tôi đă rch vào tim nhau mt vết thương sâu hom. Tôi không c t́nh, c̣n anh th́ c t́nh. Quá kh không th nào tr li được na. Trái tim tôi ch
m lên mi khi nghĩ đến đa bé trong bng, c̣n vi anh th́ tim tôi đă lnh như băng. Tôi không đng đến tt c nhng thc ăn anh mua v, không nhn bt c món quà nào anh tng, không nói vi anh na li. K t hôm kư vào t giy kia, hôn nhân và t́nh yêu, tt c đu đă biến mt khi trái tim tôi. Có hôm anh đnh tr li pḥng ng ca chúng tôi. Anh vào th́ tôi ra pḥng khách nm. Thế là anh đành phi v ng
pḥng ca bà.

Đêm đêm, đôi lúc t pḥng anh vng ra tiếng rên r khe kh. Tôi nghe thy nhưng lng thinh. Li d tṛ cũ ch ǵ. Ngày trước, mi bn b tôi làm mt gin pht l, anh y đu gi v
m như vy, khiến tôi ngoan ngoăn đu hàng và chy đến hi xem anh có sao không. Thế là anh ôm ly tôi cười ha h. Anh quên ri, ngày y tôi thương anh v́ hai người yêu nhau. Bây gi th́ chúng tôi c̣n có ǵ na đâu? Tiếng rên r
y kéo dài đt quăng cho ti ngày đa bé ra đi. Sut thi gian ch đi y, hu như ngày nào anh cũng mua sm th ǵ cho con, nào là đ dùng ca tr sơ sinh và tr nh, nào là sách nhi đng v.v… Nhng th
y cht gn đy căn pḥng ca anh. Tôi biết anh làm thế là đ tôi cm đng, nhưng tôi gi đă trơ như đá. Anh đành giam ḿnh trong pḥng, ngi gơ phím máy tính lch cch. Chc là t́m v trên mng. Nhưng chuyn y đâu c̣n có ư nghĩa ǵ vi tôi na.

Năm sau, vào mt đêm khuya cui xuân, cơn đau bng d di khiến tôi thét lên. Anh nhy x vào bung, h́nh như khi đi nm anh vn không thay qun áo ch là đ ch giây phút này. Anh cơng tôi chy xung cu thang, chn taxi li. Dc đường, anh c nm cht tay tôi, luôn lau m hôi trên trán tôi. Đến bnh vin, anh li cơng tôi chy đến khoa sn. Khi nm trên đôi vai gy guc mà m áp ca anh, mt ư nghĩ cht lóe lên trong óc tôi: “Trên đi này, liu có ai yêu thương ḿnh như anh y không nh?”

Ri anh vn cánh ca khoa sn, đưa ánh mt m áp dơi theo tôi đi vào trong. Tôi c nhn đau mm cười vi anh. Khi tôi ra khi pḥng đ, anh nh́n tôi và thng bé, rưng rưng nước mt mm cười. Tôi chm vào tay anh, cht thy anh mm nhũn người, mt mi t t ngă xung. Tôi gào tên chng ḿnh, anh ch mm cười, nhm nghin mt li…

Tôi c tưởng ḿnh s không bao gi c̣n nh nước mt v́ anh, thế mà lúc y mt ni đau xé rut xé gan bng di lên trong ḷng.

Bác sĩ cho biết chng tôi b ung thư gan, cách đây 5 tháng mi phát hin, khi đó bnh đă thi kỳ cui, anh chu đng được lâu thế qu là mt chuyn l hiếm có. Ông bo: “Ch nên chun b hu s đi th́ va”. Mc y tá ngăn cm, tôi trn ngay v nhà, xc vào pḥng anh, m máy tính ra xem. Mt ni đau nhói lên làm trái tim tôi nghn li. Thế đy, 5 tháng trước đây anh đă phát hin ḿnh b ung thư gan, nhng tiếng rên r ca anh là tht c, nhưng tôi li c cho là…

Nhng điu ghi trong máy tính rt dài, đó là li trăn tri anh đ li cho con ḿnh:

“Con ca b. V́ con mà b ráng chu đng cho ti nay, ch bao gi trông thy con th́ b mi chu ngă xung. Đy là nguyn vng ln nht ca b hin gi

B biết rng, đi con s có nhiu nim vui hoc có th gp trc tr. Nếu b có th cùng con đi sut quăng đi con ln lên th́ vui biết bao. Nhưng b không có dp may y na ri. Bây gi b ghi li vào máy tính tng vn đ con s có th gp phi trên đường đi, khi nào gp nhng vn đ
y th́ con có th tham kho ư kiến ca b, con nhé!

Con ơi, viết xong my chc trang này, b cm thy như ḿnh đă cùng đi vi con sut chng đường trưởng thành ca con. Bây gi b tht s vô cùng sung sướng. Hăy yêu m con nhé! M rt vt v v́ con đy. M con là người yêu con nht và cũng là người b yêu quư nht…”

Chng tôi viết v tt c mi chuyn, k t khi đa bé c̣n vườn tr cho ti lúc nó hc tiu hc, trung hc, đi hc, ri ra công tác, c đến chuyn yêu đương ca con na. Chng tôi cũng đ li mt bc cho tôi:

“Em yêu quư. Được ly em làm v là nim hnh phúc ln nht trong đi anh. Em hăy tha th vic anh đă làm tn thương em. Hăy tha li vic anh giu t́nh h́nh bnh tt ca ḿnh, chng qua ch v́ anh không mun đ em phi lo nghĩ trong thi gian ch bé chào đi… Em yêu quư. Nếu khi đc nhng ḍng này mà em khóc th́ nghĩa là em đă tha th cho anh ri. Như thế anh s có th mm cười cm ơn em luôn luôn yêu anh… Anh s rng ḿnh s không có dp t tay tng cho con nhng món quà anh đă mua sm. Phin em hng năm thay anh tng quà cho con, trên bao gói nh đ rơ ngày tng, em nhé…”

Khi tôi tr li bnh vin th́ anh vn đang hôn mê. Tôi bế con đến, đt nó nm bên cnh anh và nói:

– Anh ơi, anh hăy m mt ra cười lên nào. Em mun đ con măi măi ghi nh hơi m ca b nó khi nó nm trong ḷng anh đy, anh

Chng tôi khó nhc m mt ra, kh mm cười. Thng bé rúc vào ḷng b, ng ngoy nm tay nh xíu hng hng. Tôi n nút máy nh, nước mt chy ràn ra trên mt…

Forever and one

Thể hiện: Helloween
Thể loại: Rock

What can I do?
Will I be getting through?
Now that I must try
to leave it all behind

Did you see
What you have done to me
So hard to justify
Slowly is passing by

Forever and one
I will miss you
However, I kiss you
yet again
Way down in Neverland
So hard I was trying
Tomorrow I’ll still be crying
How could you hide
your lies, your lies

Here I am
Seeing you once again
My mind’s so far away
My heart’s so close
to stay
Too proud to fight
I’m walking back into night
Will I ever find
Someone to believe?

Forever and one
I will miss you
However, I kiss you
yet again
Way down in Neverland
So hard I was trying
Tomorrow I’ll still be crying
How could you hide your lies
your lies

——————————————-

Hạnh phúc là cái cho đi để mang lại hạnh phúc cho người khác. Và ta sẽ thực sự cảm thấy điều đó khi nhìn thấy người ta yêu thương được hạnh phúc “.Tôi không tin rằng tình yêu là thứ tình cảm vị kỷ, bởi vì tình yêu là tình cảm mà người này dành cho người kia bằng tất cả tấm lòng và sự tin yêu chứ nó không thể là sự vị kỷ, áp đặt tình cảm lên nhau được. Tình yêu mà chỉ cần đến YÊU thôi thì có lẽ không toàn vẹn,với tôi có lẽ cần đến ” ba phần YÊU ” _ ” hai phần THƯƠNG ” _ một chữ nghĩa và một chữ tình mới đủ để người ta hy sinh và tha thứ bao dung cho nhau trong suốt cuộc đời. Ngày xưa mỗi lần nghe đến ” Forever and one” , có lẽ tôi không đủ lớn để có thể hiểu hết những tâm sự trong đó, cả không đủ lớn để hiểu về cái gọi là tình yêu . Thế nên mỗi lần nghe đến bài này , tôi chỉ có thể mơ hồ cảm thấy một sự xót xa, một nỗi đau day dứt ẩn sau mỗi nốt nhac vang lên. Cả những từ mà tôi nghe thấy chỉ là chữ được chữ mất đã không làm tôi hiểu hết được những gì người ca sĩ truyền tải đến. Có chăng trong tôi lúc đó chỉ đủ sức cảm nhận một nỗi đau đang oằn mình bên trong mà thôi.
“What can I do?
Will I be getting throught?
Now that I much try to leave it all behind…”
Thật là khó khăn khi bỗng chốc mọi thứ đều thay đổi…khi những thương yêu mà chàng trai những tưởng sẽ tồn tại mãi mãi bỗng chốc lại tan vỡ vì sự ra đi đột ngột của cô gái…không một lời giải thích, không một lý do…” Anh còn có thể làm được gì ? Rồi cũng sẽ vượt qua được mọi thứ chăng ? Giờ đây , có lẽ anh phải cố gắng để tất cả lại đằng sau …” Bỏ lại những tháng ngày êm đềm , bỏ lại những kỷ niệm đã một thời từng nâng niu, từng trân trong để đối diện với những sự thật trước mắt , đối diện với những tan vỡ mà có lẽ chàng trai không hề muốn xảy ra…
“…Did you see what you have done to me?
So hard to justify
Slowly it’s passing by…”
Nếu cho rằng khi một tình yêu sâu nặng bị tổn thương sẽ dễ dàng biến thành lòng hận thù tôi e là đó là tình cảm vị kỷ trong tình yêu mà thôi, đó là một thứ tình yêu ích kỷ và mù quáng bởi chính bàn thân họ. Tôi cho rằng khi tình yêu đã không còn thì đừng nên níu kéo tất cả lại… níu kéo để làm gì khi ngươi ta không còn dành cho mình chút tình cảm nào. Đừng làm cho người ra đi phải mang cảm giác có lỗi vì đã hết yêu thương, đừng oán trách nhau bằng những lời trách móc , những lời làm tổn thương nhau…Bởi nếu trong bạn còn tình yêu với người kia thì sẽ chẳng lấy làm sung sướng gì khi làm cho người đó đau khổ, làm cho người đó đem theo mặc cảm tội lỗi đã ruồng bỏ bạn…Tình yêu đã hết thì không thể níu kéo bằng sự ích kỷ của một trong hai người được…Không một lời trách móc nặng nhẹ chỉ là một câu hỏi cũng đủ để cô gái nhận ra cô là người có lỗi, nhưng không vì thế mà chàng trai lại đang tâm đổ xuống cô tất cả . Cố tìm một lời biện minh cho kẻ ra đi, cố tìm lấy một lý do để có thể tự nhủ cho những hành động của cô gái. Xét đến cùng chàng trai vẫn còn yêu cô cơ mà, thế thì làm sao chàng có thể nhìn thấy nàng đau khổ được, dù cho người nàng yêu lúc này không còn là chàng nữa, dù cho cái tình yêu của nàng đối với chàng đã hết, thì có nghĩa gì đâu, bởi dù sao nó cũng đã là tình cảm một thời của hai người. Có lẽ sẽ đau khi nhìn thấy nàng rời bỏ mình để ra đi, nhưng tình yêu của chàng trai là mong mỏi cho cô gái được hạnh phúc kia mà, dù là hạn phúc bên một kẻ nào đó không phải là chàng thì … chỉ cần nhìn thấy nàng hạnh phúc có lẽ cũng đủ làm chàng thấy ấm lòng rồi.
“…Forever and one I will miss you
However, I kiss you yet again
Way down in Neverland…”
” Mãi mãi không hề đổi thay…anh sẽ luôn nhớ đến em …Dù rằng nụ hôn ta chưa hề trao nhau thêm một lần nào nữa … Trên con đường về Neverland …”Càng cố gắng xua đi hình bóng của nàng, những ký ức ngọt ngào vẫn nào buông tha, kỷ niệm êm đềm quá , mong manh quá nên bây giờ đã vỡ tan… Nhìn thực tại, phủ nhận thực tai bằng những hình ảnh ngày xưa nay đã không thể còn có nữa… Chàng trai đã không thế làm hoen mờ mối tình của mình bằng những lời cay đắng, mà là những hình ảnh đẹp đẽ, nhưng cũng vì thế nó càng mang lại cay đắng, buồn thương mỗi lần quá khứ xưa hiện về… Vỡ oà … trong đáy mắt của kẻ ở lại…
“…So hard I was trying
Tomorrow I’ll still be crying
How could you hide your lies
Your lies…”
“Thật là khó khăn anh cũng phải cố … cố gằng gượng dậy.Dù cho ngày mai nước mắt vẫn còn thấm đẫm… lăn dài… Làm sao em có thể che dấu những lời dối trá…” Đến bây giờ đây tâm trạng mới vỡ oà, mới được bọc bạch, chàng trai chỉ có thể trách nàng đã không thể nói lên với chang sự thật, chàng không trách nàng tình yêu đã hết, chỉ trách sao nàng không một lần thẳng thắng với nhau…Để giờ này chàng bỗng chốc nhận ra thì mọi thứ đều đột ngột đổi thay…Khi tình yêu đã hết nàng không nên che dấu bằng mặc cảm tội lỗi, không nên dối trá nhau để cố gắng yêu thương…Có lẽ chàng trách nàng đã không đủ dũng khí khi nói lên sự thật, để đến giờ này tất cả là thương mang… Chàng sẽ chẳng ích kỷ đến nỗi níu léo tình yêu trong cô khi tất cả đều không còn, khi tất cả đều lụi tàn, thì làm sao có thể cứu vãn nỗi…
“…Here I am
Seeing you once again
My mind’s so far away
My heart’s so close to stay
Too proud to fight
I’m walking back into night
Will I ever find someone to believe?”
” Đây là lần cuối anh nhìn em, một lần sau cuối rồi thôi… Bởi trong anh tất cả đã xa xôi lắm rồi, trái tim anh đã quá đóng chặt… để có thể là nơi nương náu …” .”Chấp nhận những tình cảm đã đổi thay, chấp nhận rằng anh mất em, chấp nhận chẳng còn gì nữa giữa hai ta, anh đành phải tự tìm cho mình một nơi để có thể tự chữa lành vết thương lòng… Bây giờ mọi thứ có lẽ đều quá khó khăn đối với anh . Thế nên chàng trai chỉ còn có thể mong thời gian sẽ chữa lành tất cả…Cuộc sống sẽ vẫn cứ êm trôi , những đau thương nằm lại ở quá khứ…phía trước mong một ngày nào đó khi bình tâm trở lại, chàng trai lại có thể tiếp tục những ngày tháng dài ở tương lai, xua đi những u ám , buồn khổ đằng sau. ..” Tìm lại cho chính mình một niềm tin đã đánh mất”.

Đầu gối tay ấp

users online

Trịnh Tiến Nhất (Đài Loan)

Khi gả về nhà anh, chị mười sáu, anh lên năm tuổi.

1. Cảnh nghèo.

Anh là con độc đinh, cha mẹ quý hơn vàng, chỉ tiếc anh quá nhiều bệnh tật. Ông nội ở ngoài buôn bán nhỏ, gom được tí tiền. Bà nội tin Phật, một lòng thành kính, một lần bà nội xin được một quẻ xăm giữa miếu ngụt khói hương, nói phải cưới một cô vợ hơn tuổi cho thằng cháu đích tôn thì nó mới qua được vận hạn. Bà nội đương nhiên tin vào lời Phật dạy chúng sinh nơi khói hương vòng quanh chuông chùa ngân nga, bởi thế ông bà nội bàn tính, đưa lễ hậu, kháo tin quanh vùng tìm mối nhân duyên cho anh.

Nhà chị năm miệng ăn, trông vào mấy sào ruộng bạc màu, chỉ đủ miếng cháo, mùa đông, cha chị vì muốn kiếm thêm ít đồng ra đồng vào, theo người ta lên núi đập đá, tiền chưa kiếm được, nhưng bị đá vỡ dập lưng, tiêu hết cả gia sản, bán sạch cả lương thực, bệnh không khỏi. Hằng ngày cha chị chỉ có thể nằm trên giường, muốn chết mà chẳng chết cho. Hai đứa em trai còn chưa đủ tuổi lớn. Nỗi khổ sở của gia đình, nỗi ai oán của mẹ, làm những năm thời con gái của chị mang một gánh nặng tâm tư.

Vì thế bà mối đến, réo rắt: “Gả cô nhà đi, tiền thì để dưỡng bệnh cho cha, còn đỡ đần được tiền tiêu trong nhà”.

Mẹ chị lắc đầu, nào có ai muốn đẩy đứa con gái thơ dại của mình vào lò lửa? Nhưng chị xin: “Mẹ, cho con đi nhé, chỗ tiền ấy có lẽ chữa khỏi cho cha!”

Tiếng kèn đón dâu thổi váng đầu ngõ trước ngôi nhà nhỏ của chị. Bố chị nằm trên giường tự đấm ngực mình; Con gái phải đem đổi tuổi thanh xuân, chấp nhận lấy một người chả xứng với mình chỉ vì cứu tôi và cứu gia đình này thôi ư! Mẹ chị chảy nước mắt, tự tay mình cài lên tóc con gái cây trâm gài. Chị mặc áo đỏ đi giày thêu cúi lạy cha mẹ, tự buông tấm khăn đỏ che đầu mình, nước mắt lúc đó mới chảy ra, trộn phấn má hồng.

Từ đó, số phận cuộc đời chị và hôn nhân giao cả về tay một đứa con nít vô tri.

2. Cười xót xa.

Bà mẹ chồng trẻ tuổi không phải là người khắt khe khó tính, bố chồng ở xa cũng chẳng cần chị tam khấu cửu bái, lạy chào dạ vâng. Anh vâng lời mẹ gọi chị là Chị gái. Hằng ngày, chị ngoài việc giúp mẹ chồng chăm ruộng rau và làm xong việc nhà, thì cắt thuốc cho chồng, sắc thuốc, may áo cho chồng, giặt giũ, cho chồng chơi, cho chồng ngủ, có lúc, anh ho suốt đêm, sốt cao, chị thức cả đêm chườm khăn hạ sốt, cho anh uống nước, uống thuốc.

Trong tim chị, chị coi anh như một đứa em trai.

Hàng xóm láng giềng gặp chị, chị thường cúi đầu lặng lẽ, không nói, vội vã đi qua. Không biết là ứng với quẻ xăm của Phật, hay nhờ chính sức mình mà anh vượt qua được bệnh tật, dưới sự chăm chút của chị, anh lần lượt chiến thắng mọi cơn bệnh tật lớn nhỏ: Ho gà, viêm màng não, lở loét v.v…

Dần dà, những tình cảm anh dành cho chị vượt quá tình cảm dành cho mẹ mình. Giữa những kẽ hở lúc bận rộn, hoặc khi anh đã ngủ say, chị thường khóc nước mắt nóng rồi thờ thẫn tự hỏi mình: “Đây là hôn nhân của mình ư, đây là chồng của mình ư?”

Đến tuổi đi học, chị may cho anh một chiếc túi xách, dắt tay anh đến lớp. Những đứa trẻ trong và ngoài thôn thường vây lấy chị hát to: “Cô con dâu, cô con dâu, làm cái gì? Tắt đèn, thổi nến, lên giường…”

Chị không biết trong lòng mình là nỗi đau hay nỗi buồn, cúi gằm xuống, mặt đỏ lên rồi trắng bệch, trắng rồi đỏ. Một buổi tối, anh nằm trong chăn nói:

“Chị ơi, em yêu chị!”

Chị lại là vợ. Vợ lại là chị. Chị nhìn gương mặt ngây thơ non nớt của anh, im lặng. Lần đầu tiên chị cười đau khổ.

3. An ủi nhỏ nhoi.

Cha anh ở ngoài buôn bán nhiễm phải thói cờ bạc, chỉ vài ngày mà thua sạch bách bao gia sản tích cóp khổ sở lâu nay. Sau khi bố mẹ chồng chửi bới cãi vã ầm trời, bố chồng chị dứt áo bỏ nhà ra đi, từ đó không ai gặp lại ông nữa, nghe người ta nói khi đó ông bị lính bắt đi làm phu. Lúc đó trên người mẹ chồng chị còn vài thứ trang sức, cầm đi đổi lấy vài đồng tiền.

Mẹ chồng và chị bàn nhau mua lấy ba mẫu đất. Không thể mượn người làm nữa rồi, mẹ chồng con dâu xoay ra xắn ống quần lên lội ruộng, ngày còn ở nhà chị từ nhỏ đã giúp cha mẹ làm ruộng, khổ sở gì chị cũng đã nếm trải qua. Chỉ khổ cho bà mẹ chồng chị xưa nay chưa từng phải trồng lúa bao giờ.

Một nhà vốn giàu có bỗng chốc hoá bần cùng, đàn ông bỏ đi không tăm tích, bà mẹ chồng vừa đau vừa hận, lại thêm việc làm ruộng nặng nhọc, làm bà kiệt quệ, ốm rồi không dậy nổi. Trước lúc lâm chung, bà kéo tay chị, gần như van vỉ nói:

“Nó hãy còn nhỏ dại, xin cô chăm sóc nó, nếu cô muốn ra đi, xin hãy đợi lúc nó trưởng thành”.

Chị nắm chặt tay anh. Từ đó, số mệnh của anh lại bị chị dắt đi.

Chị là người phụ nữ trọng tình nghĩa, chưa từng hứa gì, nhưng chị vẫn cùng anh như cũ. Từ đó về sau, ngay cả chính chị cũng không nhận ra mình rốt cuộc là vợ, là chị hay là mẹ của anh? Chị quần quật không ngày không đêm, làm việc để anh tiếp tục đi học. Cuộc sống của họ trôi qua khổ nhọc nhưng bình lặng giữa tình chị em sâu nặng, tình yêu bao la như tình mẫu tử bền chặt.

Khi anh tốt nghiệp trung học thi đỗ vào một trường Đại học sư phạm, chị thay anh thu xếp hành lý, lại một lần nữa đưa anh tới trường. Chị nhìn cậu con trai trẻ măng vừa qua tuổi dậy thì, do chính tay mình nuôi lớn từ nhỏ đến giờ, chị chỉ dặn anh hãy cố mà học hành, ngoài ra chị không nói thêm điều gì nữa.

Nhưng anh vẫn nói: “Chị, chờ tôi quay về nhé!”

Tim chị đập nhẹ một nhịp, nhưng mặt vẫn bình thường, có điều khoé miệng ẩn một nụ cười hân hoan rất nhẹ mà người khác khó nhìn thấy. Khoé cười ấy không phải vì câu nói của anh, mà vì những gì chị bỏ ra, đã được đáp đền lần đầu.

4. Kiếp này.

Chị vẫn làm ruộng như trước, nhịn ăn nhịn mặc dành tiền gửi đi.

Hai năm đầu, nghỉ hè và nghỉ Tết anh đều về quê giúp chị làm việc. Nhưng năm thứ ba đại học, anh viết thư về nói: Chị đừng gửi tiền nữa. Và kỳ nghỉ tôi cũng không về nữa đâu. Tôi muốn ra ngoài kiếm việc làm thêm, đỡ gánh nặng cho chị.

Lúc đó chị đã 29 tuổi.

Ở quê, người như chị đã là mẹ của mấy đứa con. Người trong làng đều bảo, chị nuôi anh lớn khôn, lại còn cho anh thoát li đi học, thế coi như là đã quá tốt với anh rồi, chị già hơn anh mười một tuổi, thôi đừng chờ chồng nữa. Bây giờ anh đã đi xa, ở ngoài thế giới bao nhiêu xanh đỏ tím vàng, biết chồng mình có về nữa hay là không về nữa!

Chị cũng không biết trong lòng mình là đang thủ tiết, giữ đạo phu thê: Dù sao thì mười mấy năm trước chị cũng là một cô dâu gả cưới đàng hoàng về nhà anh; hay là mình đang vì câu nói trước ngày anh lên đường đi xa: “Chị, chờ tôi quay về nhé!”; hay là chị đang lo âu như người mẹ không yên tâm về đứa con nhỏ của mình đang ở xa; chị cứ chờ.

Chị cứ giữ sự yên tĩnh và ít lời như mấy chục năm nay đã từng.

Cuối cùng cũng đã đến lúc anh tốt nghiệp. Anh quay về. Anh đã là một người đàn ông trưởng thành có phong cách và khí chất, dáng dấp một người đàn ông nho nhã hiểu biết. Còn chị, dãi nắng dầm sương, gương mặt nhọc nhằn lao khổ đã sớm bay hết những nét đẹp thời trẻ, là một người đàn bà nhà quê đích thực.

Trong lòng chị chỉ còn coi anh là một đứa em trai thân yêu. Chị không dám ngờ anh đã nói với chị: “Chị, tôi đã trưởng thành, giờ chúng ta có thể thành thân!”

Chị nhìn anh, như đang nằm mơ, chị sợ mình đang nghe nhầm. Anh cũng là một người đàn ông trọng tình trọng nghĩa như chị?

Chị cười, tự đáy lòng dâng lên miệng cười rạng rỡ, cũng để rơi xuống những giọt nước mắt đẹp đẽ nhất đời người.

5. Xin lỗi.

Anh ở lại thị trấn dạy học, chị ở nhà làm ruộng. Họ có với nhau một con trai một con gái. Sau này, anh đến khu mỏ dầu dạy học, lên chức hiệu trưởng một trường Trung học nhờ vào bằng cấp và kinh nghiệm dạy học của mình. Vì hộ khẩu, con cái vẫn để ở nhà cho chị nuôi nấng. Sau khi nhập được hộ khẩu, anh về quê đưa vợ con lên trường.

Các giáo viên trong trường đến giúp hiệu trưởng dọn nhà. Có một giáo viên bộc tuệch chạy ra nói:

“Hiệu trưởng, sao anh đón mẹ và em trai lên ở mà không đón cả chị nhà và các cháu luôn?”

Một sự im lặng bao trùm, mọi người đều ngoái đầu nhìn chị. Lúc ấy, mặt chị sượng trân trân, không biết nên nói gì, chị cười méo mó, nhìn anh biết lỗi. Anh ngoái đầu nhìn chị, nói với tất cả mọi người với giọng chắc nịch:

“Chị các chú đây. Có cô ấy mới có tôi ngày hôm nay, thậm chí cả tính mạng tôi.”

Chị nghe anh nói, mắt chị dâng lên toàn là nước mắt.

6. Năm tháng như bài ca, tình yêu như ngọn lửa

Bây giờ chị đã bảy mươi hai, vì làm việc nặng nhọc quá nhiều, sức khoẻ kém, bệnh phong thấp làm chị đi tập tễnh. Anh sáu mươi mốt, đã về hưu từ lâu.

Hai năm nay họ dọn về khu nhà này ở, nếu hôm nào trời không mưa gió, hoặc ngày quá lạnh, đều có thể gặp bóng dáng họ ở khu sân chơi, bồn hoa; chị nắm gậy chống, anh đỡ một bên, đi chậm chạp từng bước một về phía trước, như đang dìu một đứa trẻ tập đi, chăm sóc như thế, ân cần như thế.

Những người biết chuyện của họ đều nhìn theo, cảm động bởi mối tình sâu nặng và bền chặt của anh và chị, mang nghĩa đủ tình đầy đi dọc một kiếp người. Anh nói:

“Cô ấy mang cho tôi sinh mệnh, cho mẹ tôi sự ấm áp, cho tôi một mái nhà, bây giờ, tôi dành nửa cuối đời tôi chăm sóc cô ấy.”

Anh dắt tay chị, như ngày đó chị dắt tay đứa bé năm tuổi, họ cùng mỉm cười, đẹp như nét mây chiều êm ái nơi chân trời mùa hạ.

(Trang Hạ dịch)

Bài liên quan:

Viết trên tường nhà dưỡng lão

Đầu gối tay ấp-Giang Huệ

Phỏng vấn đầu năm

Trang Hạ – – vốn liếng đổ hết lên mạng

Sinh năm 1975

Thạc sĩ Truyền thông ĐH Thế Tân (Đài Loan)

Phóng viên báo Tiền Phong

1- Chào chị Trang Hạ, dường như blog chị nổi tiếng hơn chị với gần 4 triệu lượt người đọc?

Tôi không đi tìm sự nổi tiếng. Điều đó chỉ chứng tỏ là Văn học mạng hấp dẫn người đọc blog hơn các nội dung khác thôi.

2 – Nhưng cùng là văn học mạng, sách chị dịch lại bán chạy hơn sách chị viết?

Tôi tự đọc tôi, mãi cũng thấy nhàm, nữa là bạn đọc. Còn sách tôi dịch được chọn lựa từ hàng triệu trang viết của hàng trăm tác giả, chắc còn lâu mới đến ngày bạn đọc chán kho văn mạng tiếng Hoa ấy.

3 – Văn học “viết thô” được đưa thẳng lên mạng, từ mạng nhanh chóng ra sách in, hình như người mua sách ngày càng dễ tính với văn học và người viết?

Bạn đọc xem kỹ tác phẩm trên mạng rồi mới mua sách, sự lựa chọn của họ chắc chắn sáng suốt hơn một người mua sách chỉ vì cái bìa, cái tên sách hoặc cái tên tác giả. Ai dám nói độc giả dễ dãi? Chỉ những tác phẩm tệ quá mới sợ bị “thử lửa” trên mạng.

4 – Năm 2008 chị có dự định gì với blog?

Mua bản quyền sách, dịch xong đăng trên blog trước khi ra sách. Vốn liếng của tôi giờ sắp đổ hết lên mạng, mời bạn online xem blog tôi sẽ biết.

Chúc Trang Hạ năm mới nhiều thành công.

(tranh: Hoạ sĩ Còm)