—
Tiếp dân!
Việt Nam đang là một nước phát triển, người mua người bán tấp nập (và hứa hẹn sẽ tấp nập sầm uất hơn). Văn hóa ứng xử cũng ngày một văn minh hơn (đơn vị tính bằng thập niên). Cụ tỉ là cách cư xử của con người từng vùng cũng có khác nhau.
Tôi là người của cả hai miền nên may mắn “thẩm thấu” được cách đối xử giữa tông ti-họ hàng, cha mẹ-con cái, người mua-người bán của cả miền trong lẫn miền ngòai, tính luôn miền Trung nữa, tuy không nhiều.
Đang trên đà suy ngẫm về thị trường-xã hội nên muốn kể chuyện về phong cách buôn bán ứng xử của miền Bắc, đặc biệt là ở HN. Phong cách nổi bật của người bán vẫn theo một nếp “người mua cần mình” nên lúc nào cũng quát tháo đe nẹt khách hàng. Ngay tại Thủ Đô mà còn đá đểu khách “cái này đắt lắm đấy, có tiền mua không? Không thì đi đi cho chị bán hàng nhá…”. Đúng là đau hết cả người.
Nhưng người ta oai thế cũng là phải có lý do chứ nhỉ. Bởi vì HN là nơi tập trung các cơ quan đầu não của cả nước này, là nơi hội tụ nhiều nhân tài này, các đại sứ quán nước ngòai này, nhiều Tây này, nhiều trí thức này, ô tô cũng tòan là biển xanh này, máy móc óc não gì là ở đây hết này, lại là Thủ Đô này… úi giời, cứ gọi là đến cả bà bán bún ốc cũng kiêu ra riêu đầy mỡ.
Đơn cử một ví dụ, lần ở HN mấy tháng, mình có vào một cửa hàng định mua sữa Vinamilk, quay ra quay vào mãi mà không chọn được đúng loại có đường vẫn mua. Thấy chị bán hàng đang ngồi thảnh thơi nhể lông mày, thế là đằng hắng một cái để chọn một giọng sao cho trong trẻo ngọt ngào nhất (biết thừa rồi) để hỏi xem có loại sữa đang cần không. Thế là chửa kịp nghe ra răng rứa mô tề gì chị đã cho ngay một lời có cánh “trong tủ ý, mở ra mà tìm, có thì mua, không có thì chịu…” – quả là tuyệt mỹ giai nhân có bộ lông mày tuyệt hảo.
Đấy, nếu kể ra thì còn ti tỉ tì ti các ví dụ mà mình sẽ không thể nào kìm được lòng tự trọng. Thà không uống sữa chứ mua phải của nhà chị ấy thì có mà phải gió.
Khi nào lại đi ăn “bún ốc chấm” để lại bị quát tiếp cho vui nhỉ. hì hì
14 Nov 06
Văn hoá phục vụ kiểu Hà Nội
Bà chủ hàng phở gà trên phố Lương Văn Can có thể thét mắng bất cứ khách hàng lơ ngơ nào. (Ảnh: Jundat) |
Đấy mới chỉ là một trong rất nhiều những thói quen khó hiểu đầy sự chịu đựng của người Hà Nội. Nhưng đã đến lúc bắt buộc phải nhìn lại văn hoá phục vụ tại Hà Nội.
Nhìn cảnh người ăn phở tay giơ cao tiền mặt, đứng kiên nhẫn xếp hàng ăn phở trên phố Bát Đàn, Nhà Chung mới thấy thật thương. Cô “mậu dịch viên” áo blouse trắng, mặt hoa da phấn mà lạnh như tiền, không tiếc câu chuyện phiếm với nhau cứ nhìn tiền khách mà làm phở.
Người ăn ngoan ngoãn tự bưng phần ăn của mình tìm chỗ ngồi. Nếu ăn chua muốn xin thêm một phần tư miếng chanh là y như rằng bị mắng cho xơi xơi vào mặt – ăn gì mà chua thế, vắt gì mà dối thế…
Cũng ăn phở trên Lò Đúc còn khối chuyện bi hài. Nếu không biết ngồi yên một chỗ, gọi phục vụ một tô phở là y rằng bị mấy cô cậu mặt non choẹt mắng vào mặt. Ăn phở tái lăn ở đây không trình tiền ra trước là đừng hòng có phở mà ăn. Nhiều khách muốn có miếng chanh tươi ăn kèm ư, đừng hòng, ở đây chỉ có giấm thôi nhé…
Ở Hà Nội nó vậy, phở nhà này ngon có tiếng, ăn không ăn thì biến. Có khối người bởi thế mà cứ cắm đầu mà ăn, không “dám” ngo ngoe thêm tiếng nào.
Chuyện truyền tai ở Hà Nội rằng cũng đã có ông tướng tay điện thoại cho “ông nhớn” tay kia cầm một viên gạch lề đường thả tõm vào nồi nước lèo hàng bánh đa nổi tiếng: ngon, đông khách, cô chủ chửi như hát hay và tính tiền điêu như thói quen. Nghe đâu, cô hàng đanh đá hôm đó đau tái mặt, miệng như bị khâu vì gặp phải ông tướng con coi trời bằng vung…
Dân tình nghe đến sướng, mấy hàng cháo chửi, bún chửi, bánh đa chửi cứ phải gặp mấy tướng con này. Để bớt đi cái “tự hào” phát gớm, miệng phun cả thúng từ ngữ vỉa hè xó chợ, đầu cứ đinh ninh miếng ăn ngon thì ai thèm ắt phải chịu…
|
Cái trò vui ăn hàng hành xác hành tai này đã đến lúc tàn dư là vừa. Hà Nội ngày càng thay đổi. Có quá nhiều những thay đổi dần dần trong văn hoá phục vụ mà nếu không để ý thì cũng khó nhận ra. Quán cà phê Paloma ở ngã tư đẹp bậc nhất Hàng Bài – Lý Thường Kiệt thuở nào “lừng danh” vì cung cách phục vụ rất bao cấp là không nói năng – không cười – không tiễn khách, nay đã bị cạnh tranh bằng cả con phố Lý Thường Kiệt hàng chục cà phê kiểu mới. Paloma nay đã bị thay thế bằng một quán khác, chẳng cần cải tiến gì nhiều chỉ cần thay đổi thái độ phục vụ thực khách là có thể tìm vị trí xứng đáng…
Bây giờ không thể kể một lúc là hết những quán cà phê, nhà hàng kiểu mới. Các thương hiệu quán xá Bắc Nam cũng phổ biến toàn thành. Phở truyền thống Hà Nội cũng bị cạnh tranh sát sườn với chuỗi nhà hàng Phở 24, phở Vuông sáng choang sạch sẽ…
Một nhà hàng, cà phê mới nào mở ra, việc đầu tiên của ông chủ là đào tạo nhân viên phục vụ. Thay đổi nhiều rồi. Thay đổi để nhân viên nào cũng biết mỉm cười, biết đứng xa im lặng khi khách hàng trò chuyện, biết cảm ơn khi khách rút ví trả tiền, biết mở cửa đỡ đồ giùm phụ nữ… Xã hội hiện đại dù giữ truyền thống nhiều đến đâu, cũng chả cần thiết phải giữ những bà chủ sẵn sàng chống nạnh phun vào mặt thực khách những lời khó nghe…
Còn những người lưu luyến thú vui vỉa hè, liệu đã thay đổi hay chưa?
Sài Gòn Giải Phóng
Enjoy your time in HN 🙂
Bình luận gần đây