Chương Hai Mươi Lăm
Nhìn sang Châu Ngư, dường như ngủ rất say, nhưng đám mây kinh hoảng vẫn chưa rời khỏi người cô. Cô ngủ bất an, đôi khi đột ngột lẩm bẩm, hoặc rùng mình một cái; có lúc còn ngạc nhiên thốt lên “A! A!”. Trung Sơn thấy cô bỗng mở choàng mắt sợ hãi, tưởng cô đã thức dậy, nhưng cô lại vội vã nhắm mắt lại. Trung Sơn nghĩ, Châu Ngư thế là hết! Trung Sơn mơ hồ ngủ thiếp đi. Anh có một giấc mơ, mơ thấy mình chới với giữa biển hạnh phúc tình ái, đó thật sự là cả một đại dương, đâu đâu cũng là nước biển hạnh phúc, có thể bơi. Tình yêu chủ yếu là bơi, anh tự do tự tại lặn ngụp, bơi như một chú cá heo, bên trái là Châu Ngư, bên phải là Lý Lan, anh có hai người yêu, đều cùng khoác tay anh, đang bơi khoan khoái, đột ngột Trung Sơn thấy âu lo: Sao ta lại có hai người yêu nhỉ? Trung Sơn lập tức cảm thấy một nỗi ân hận, giày vò và lại một cơn cô đơn đến, lúc này thấy ở đằng xa bơi đến một người, là Trần Thanh. Trung Sơn hoảng loạn quẫy đạp giữa biển, biển hạnh phúc biến thành biển ngạt thở, anh bị bóp ngạt tới mức không thở nổi, rồi anh tỉnh dậy.
Anh nhìn thấy Châu Ngư đang ngồi cạnh mép giường, hút thuốc.
Đấy là lần đầu tiên Châu Ngư hút thuốc. Cô thức dậy đã lâu rồi, thuốc đã hút tới cán.
Trung Sơn. Châu Ngư hỏi, bọn họ có yêu nhau không?
… Tôi không biết. Trung Sơn lắc đầu.
Anh không biết? Châu Ngư lại hỏi, nếu họ yêu nhau, thì giữa tôi và Trần Thanh là cái gì?
Tôi vẫn không biết.
Anh vẫn không biết? … Tôi cho rằng một người không thể cùng lúc có hai mối tình, đúng không? Thế này là thế nào, Trung Sơn? Anh lên núi đi, đào mộ Trần Thanh lên, hỏi anh ta thế là thế nào?
Tôi không thể đi.
Anh không thể đi? … Anh ta phản bội tôi đi ngủ với con đàn bà khác, vì sao không nói trước với tôi một tiếng? Tôi không phải là không cho anh ta ra đi, có vẻ như ngủ với người đàn bà khác thì dễ chịu lắm, giống như thể bây giờ tôi hút thuốc đây, đâu có khổ sở như ta tưởng tượng, sa ngã rất dễ chịu.
Châu Ngư, em không nên nói thế. Trung Sơn bảo, tôi chỉ kể chuyện họ bên nhau cho em nghe, có lẽ sự tình không như ta tưởng đâu.
Được, anh kể câu chuyện sa ngã đi, tôi nghe, tôi cũng chuẩn bị sa ngã đây!
Nếu kể câu chuyện giữa Lý Lan và Trần Thanh, có lẽ phải kể từ chuyện của em trước, bởi, trên thực tế Trần Thanh là món quà em đã tự tay dâng tặng cho Lý Lan. Trần Thanh thực ra rất yêu em, nhất là trước khi quen Lý Lan. Khi em và anh ta mới xa nhau khi tốt nghiệp, trong tim Trần Thanh chỉ có em, anh ta gặp ai cũng chỉ kể về em, khen em đáng yêu, trong trắng. Chỉ có anh ta biết, những sự nhục nhã em phải chịu hồi nhỏ đã làm cho sự thương xót, day dứt của anh ta biến thành tình yêu, anh ta thực ra đâu cần day dứt, nhưng anh ta lại nói với một người bạn thân rằng, quái lạ, sao tôi lại cảm thấy day dứt, vì sao hồi cô ấy mười bốn tuổi tôi lại không quen cô ấy. Chỉ có một người yêu một người thực sự mới có thể nghĩ như thế. Nhưng em để ý nhé, tình yêu của anh ta là bắt đầu bằng sự day dứt đấy.
Anh ta đã yêu em. Nhưng anh ta không hiểu em, cái này cần thời gian. Nhưng em không cho anh ta thời gian, chỉ hở ra một cái là em đã tóm lấy cánh tay anh ta hỏi, anh có yêu em không? Anh ta đáp anh yêu em. Em vẫn còn chưa yên tâm, hỏi, anh yêu em thật không? Anh có dối em không? Có phải anh đang dối em. Trần Thanh đành chỉ biết cười, nói, em muốn anh phải nói thế nào bây giờ? Em bảo, em thấy như là anh đang nói khéo với em, lúc nào anh nói khéo đối phó người khác anh toàn cười thế này. Trần Thanh vậy là không biết đường nào mà nói năng nữa, anh ta thật sự không còn biết nói gì. Nhưng em vẫn lấn tới, buộc Trần Thanh phải tìm cách để chứng minh bằng được tình yêu. Trần Thanh suy nghĩ mãi, rồi khó nhọc nói, anh không yêu em, thì ngày ngày đi về trên tàu hoả làm gì? Em thấy có lý, mới yên tâm. Em yên tâm, nhưng Trần Thanh thì mệt nhọc khó kham nổi. Anh ta đã ngồi mấy tiếng trên tàu hoả, mệt mỏi vô cùng. Giờ anh ta lại không ngủ được. Rồi anh ta nói với Lý Lan rằng, Châu Ngư vì sao bắt buộc tôi phải chứng minh, lẽ nào cô ấy không cảm nhận được sao? Nếu cô ấy yêu tôi, thì đã để cho tôi ngủ rồi.
Tôi tin nỗi cô đơn trống trải ngày càng lớn của Trần Thanh sau này đã bắt đầu từ lúc đó. Nhưng Trần Thanh vẫn yêu em như thường.
Chương Hai Mươi Sáu
Có một lần, anh ta vừa lên thành phố, mỏi mệt, đi cùng em ra phố mua quần áo, khi đến khu phố Đông, có một cô gái đứng trước tấm biển quảng cáo, cô ta rất xinh đẹp, rất đầy đặn nở nang, tóc cô ta nhuộm màu vàng óng. Trần Thanh vừa nhìn cô, đã bị em phát hiện. Sau khi về nhà em hỏi anh ta vì sao nhìn cô gái đó, Trần Thanh cười đáp, cô ấy rất gợi cảm. Câu nói đó làm em cả đêm không ngủ nổi, em không ngủ được Trần Thanh cũng không dám ngủ, anh ta biết lỗi ở câu nói đó, nhưng không ngờ nặng nề thế. Trần Thanh thận trọng khuyên em, hỏi em, em ngậm miệng không nói một lời, chỉ chảy nước mắt.
Anh ta muốn thà em nổi giận chửi bới một trận, sự việc sẽ dễ giải quyết. Trần Thanh sợ cảnh em cứ im lặng chảy nước mắt như thế, bởi thế thì việc này trở nên quá nghiêm trọng. Trần Thanh cực kỳ sợ hãi, nói đi nói lại rằng, anh sẽ không bao giờ như thế nữa. Nhưng không ích gì, em vẫn cứ khóc thầm. Em bảo, Trần Thanh, anh không yêu em nữa, nếu không anh đã không đi để ý cô gái khác có hấp dẫn hay không. Trần Thanh giải thích: Anh là người hay nói linh tinh, đó là anh buột miệng thôi. Em liền ai oán hỏi vặn: Một người yêu em chân thành, thì liệu có để ý người con gái khác gợi cảm không? Anh còn cảm nhận được cô ấy rất hấp dẫn, anh sẽ muốn làm tình với cô ấy, anh muốn làm tình với người đàn bà khác, anh còn dám nói yêu em? Trần Thanh ngớ người ra, trong đầu óc người thợ điện nhất thời chưa thể hiểu nổi những lắt léo suy diễn đó, chỉ ngơ ngác nói một câu: Châu Ngư, anh yêu em mà! Thế thôi rồi im lặng. Em lại nói với giọng cực kỳ đau khổ, Trần Thanh, tình yêu của chúng ta rốt cuộc là có thật sự tồn tại không? Câu nói đó làm Trần Thanh sợ hãi cực độ, anh ta lắp bắp sợ sệt nói, – Châu Ngư, em không biết – anh thích nói năng linh tinh từ hồi nhỏ, giờ anh đã thay đổi nhiều lắm rồi. Em dùng một giọng tuyệt vọng đáp lại, Trần Thanh, ai cũng coi anh là hoàng tử tình yêu, hoàng tử tình yêu thì không bao giờ đi nhìn đùi của người đàn bà khác. Trần Thanh nghe xong thì không còn biết nói gì, cứng đờ người, lời em nói làm cho anh ta xấu hổ vô cùng, làm anh ta nhục nhã, đàng hoàng là một trang nam nhi mà phải bật khóc lúc đó.
Cho đến khi anh ta khóc thì em mới mủi lòng, ôm anh ta lại, anh khóc hả Trần Thanh? Thế thì đúng là anh yêu em rồi. Cái kết luận huy hoàng em tặng cho Trần Thanh không hề làm anh ta bình tĩnh, anh ấy phát run. Anh ta không dám nhìn thẳng vào em, vì anh ta xấu hổ, thậm chí trong thời gian ngắn chưa thể nguôi ngoai được.
Sau này Trần Thanh nói với Lý Lan, tôi xấu hổ quá, đau lòng quá, từ nhỏ đến lớn, dường như chưa bao giờ buồn thế, trước mặt Châu Ngư, tôi cảm thấy tội lỗi nặng nề, khó lấy lại thể diện. Châu Ngư, Châu Ngư, một người quá đặc biệt, chỉ có cô ấy mới có thể làm tôi xấu hổ đến thế, cô ấy sắc nhọn làm tôi không chốn dung thân.
Sáng hôm sau, em tỉnh dậy thấy Trần Thanh mở mắt nhìn chong chong lên trần nhà. Khi em ôm anh ta, anh ta còn lẩm nhẩm, bảo, Châu Ngư, em làm cho anh thấy trước mặt em anh như một mảnh giẻ lau, chả hữu dụng với ai cả. Con người anh chả chút vinh vẻ.
Em ôm lấy đầu anh ta bảo, chỉ cần anh yêu em, là đủ.
Buổi sáng, em tới thư viện làm việc. Trần Thanh ngồi không ở trong phòng, buổi sáng đó làm anh ta hoang mang nhất, anh ta mất đi phương hướng. Trần Thanh đã ăn no rồi, nhưng dường như vẫn đói khát. Anh ta bỗng nhiên nhớ đến người con gái đứng trước tấm biển quảng cáo, lúc trước anh ta không bao giờ nghĩ đến người đó, nhưng sau một đêm dày vò, Trần Thanh đột ngột nảy ra khát khao muốn đi kiếm người con gái đó.
Anh ta biết suy nghĩ đó hoang đường vô căn cứ, nhưng anh ta thật sự muốn một lần nữa ngắm nhìn kỹ lưỡng người con gái đó, xem cô ta rốt cuộc có gì hay, có thể làm anh ta và người anh ta yêu giày vò nhau cả đêm. Trần Thanh bị dẫn dắt bới suy nghĩ quái đản ấy, xuống nhà, đáp xe bus tới góc phố Đông. Và cái làm cho anh ta kinh ngạc là, anh ta lại bắt gặp người con gái đó đứng trước tấm biển quảng cáo.
Anh ta đứng ở xa để ngắm nhìn cô ta. Lần này anh thấy rất rõ, cô ta cũng không xinh đẹp, thân hình cũng không thể coi là cực kỳ gợi cảm, có lẽ hôm đó chỉ bởi cô mặc tấm váy cực ngắn màu vàng chăng. Nhưng hôm nay nhìn lại, cô ta vô cùng bình thường, không có được sự hấp dẫn làm Trần Thanh mê ly điên đảo tâm hồn.
Chương Hai Mươi Bảy
Trần Thanh nhìn cô nghĩ: Cô là ai? Vì sao cô làm tôi và người tôi yêu rơi lệ suốt đêm? Tôi không hiểu gì cả. Lúc này cô gái quay người vào con ngõ nhỏ, Trần Thanh bỗng muốn đi theo cô, nên cũng rẽ vào con ngõ vắng vẻ đó. Cô gái phát hiện có người đi theo, càng bước nhanh, Trần Thanh cũng bước nhanh. Cô gái dừng lại, đó là một ngõ cụt, cô lo lắng nhìn Trần Thanh, nói, đừng đi theo tôi nữa. Trần Thanh bỗng dưng vọt ra một câu: Tôi cứ đi theo cô. Cô gái hỏi: Sao anh lại đi theo tôi? Trong óc Trần Thanh lướt qua hình ảnh đêm trước, nói, cô – gợi cảm. Cô gái chửi: Đồ lưu manh! Trần Thanh đáp lớn, tôi không lưu manh! Cô gái nói, anh không lưu manh thì theo tôi làm gì? Đồ lưu manh mất dạy! Nói xong lách người chạy ra khỏi ngõ cụt. Trần Thanh cảm thấy mắt mũi tối sầm, chân mềm nhũn dựa vào tường bệt xuống, mông chạm tới đất. Những lời vừa rồi như giấc mơ, anh không biết vì sao mình đã nói những lời đó. Anh ta càng không hiểu vì sao mình lại đi theo đuôi một cô gái. Anh khó lý giải vì sao trước bao người, họ luôn tôn anh làm hoàng tử tình yêu, còn trong con ngõ tăm tối này, một cô gái mắng anh là đồ lưu manh mất dạy! Buổi trưa quay về, em hỏi anh ta buổi sáng nay đi đâu, gọi điện không ai nghe. Trần Thanh đáp là ngủ quên, không nghe thấy. Đó là lần thứ hai Trần Thanh nói dối em.
Từ đó về sau, Trần Thanh trở nên im lặng trước em. Cho dù anh ta vẫn đi về giữa Tam Minh và thành phố, nhưng anh ta ngày càng kiệm lời. Hẳn em phải nhớ, anh ta càng ngày càng lịch sự với em, anh ta đùa rằng đó là “tương kính như tân” (luôn tôn trọng lẫn nhau), em bèn giải thích với anh ta thế nào là “dâng trà ngang mày”, ngày xưa đàn bà thường nâng tách trà lên ngang lông mày khi mời chồng uống, phu quân, mời chàng dùng trà.
Nhưng Trần Thanh e rằng sẽ vĩnh viễn không bao giờ dám đón lấy thứ trà mà em dâng đến như thế.
Châu Ngư, sao em lại khóc? Đây thực ra là chuyện giữa hai người, tôi chẳng qua chỉ thuật lại nó thôi mà.
Trần Thanh nói với Lý Lan, từ đó về sau, đứng trước mặt em anh ta luôn e dè, cảm giác không thoải mái. Trần Thanh ngoài lúc trước mặt người khác thì tỏ ra là người chồng tốt, còn thì đều không bộc lộ bản thân ra nữa. Và trong đám người khác đó có cả em đấy, Châu Ngư. Trần Thanh trước mặt em ngày càng hiếm khi lộ ra suy nghĩ thật trong nội tâm. Có một lần em và anh ta đi qua một tiệm đồ câu, Trần Thanh không nhịn được liếc một cái nói, thực ra anh hơi thèm đi câu nhé. Em lập tức bảo, câu cá thì có gì hay ho? Chỉ là rong chơi nản chí con người thôi. Thực ra em không hề có ý nói là em cự tuyệt yêu cầu của anh ta, có lẽ em chỉ vô tình tiện miệng nhận xét thôi, nhưng em đã vô tình tiện miệng và nhẹ nhõm từ chối anh ta rồi. Em nói xong em không để ý, tuy vẫn nói cười, nhưng Trần Thanh đã cảm thấy một sự lẻ loi bùi ngùi.
Trần Thanh là một hình tượng của tình yêu, nhưng hình tượng đó buồn phiền, nỗi buồn phiền của anh ta chảy tới dòng sông ái tình, khiến nó ngầu đục. Cho đến khi em có Huệ, nỗi buồn phiền của anh ta đã đến đỉnh cao. Trần Thanh buồn phiền bởi: Tình yêu đã làm cho anh mệt mỏi chán nản, còn làm anh không dám bộc lộ mình trước người anh yêu, bởi như thế là không cao thượng, bởi trong vô vàn suy nghĩ của một ngày anh có bao nhiêu ý nghĩ không được trong sáng, cũng có bao nhiêu ý nghĩ không đúng đắn, lại còn bao nhiêu suy nghĩ không nên không phải với hình tượng một người tình chân chính, để tránh tai vạ như vụ nói câu “gợi cảm” kia, Trần Thanh quyết định không nói nhiều, nói nhiều sẽ lỡ lời. Nhưng Trần Thanh có làm được không? Không thể, bởi anh đâu phải loại người kín kẽ đó, con người anh bên trong và con người anh sống bên ngoài quá khác biệt nhau. Anh ta phải dùng cách kiềm chế để giữ gìn hình tượng của mình, cách đó là, không nói trước mặt em, em nói gì, anh ta sẽ nói nấy.
Có một tối, Trần Thanh bỗng vô cùng thèm thuốc. Em thấy anh ta bồn chồn, nhưng không bận tâm. Đó là lần thứ hai, còn thèm thuốc mãnh liệt hơn lần đầu, Trần Thanh cuống quýt thèm một thứ kẹp giữa hai ngón tay, để lùa đi nỗi cô độc như nước triều lên càng lúc càng gần. Anh ta lại nói dối em, nói đi mua lọ dầu gió. Rồi anh ta xuống nhà, ngồi xe bus đến bờ đê xa nhà, mua một bao Hồng Tháp Sơn, hút hơi đầu nghẹn cổ một lúc, hơi choáng váng, hơi thuốc thứ hai thông thuận dễ chịu. Sau khi hút hết điếu đầu tiên, gió thổi lên rất mạnh, Trần Thanh chậm rãi quỳ xuống trước cơn gió lớn, nước mắt chảy ra.
Chương Hai Mươi Chín
Về Tam Minh, Trần Thanh đi khám bác sĩ. Bác sĩ kiểm tra xong bảo, anh không có vấn đề gì. Trần Thanh hỏi, thế vì sao tôi không thể? Bác sĩ nói, anh về thử lại xem sao. Trần Thanh nói, không phải thử nữa, tôi biết là không được, từ đầu năm đến giờ bắt đầu thế này, rồi càng ngày càng nặng lên, cuối cùng hoàn toàn bất lực. Bác sĩ nhìn Trần Thanh, nói, căn bệnh này có hai loại, trục trặc về chức năng và trục trặc về bộ phận đó. Bộ phận đó trục trặc thì khó chữa, khó khôi phục, anh không bị cái đó, anh là trục trặc chức năng thôi, có khi chỉ là bị một lần thôi, sau tự khỏi. Tâm lý phải thoải mái, nếu quá yêu người ta, hoặc quá sùng kính người phụ nữ đó thì cũng có thể bị thất bại thế này.
Quá sùng kính? Trần Thanh hỏi.
Còn nữa, là liệt dương mang tính lựa chọn, với vợ thì bất lực, nhưng cứ với người đàn bà khác thì không chữa cũng tự khỏi. Bác sĩ cười: Thôi đừng hỏi nhiều nữa, anh chàng ơi, không sao đâu, về đi.
Rời bệnh viện, đầu óc Trần Thanh có một từ: Liệt dương mang tính lựa chọn. Màu trời ảm đạm đi, anh ngó về da trời dần âm u, trong lòng phảng phất như bị màn đen u ám lấp đầy, thậm chí làm mất đi phương hướng, không biết nên đi về đâu.
Về cơ quan thì chỉ có phòng không gối chiếc, hút thuốc; đi ra xưởng thép ngồi nói những chuyện tiếu lâm rẻ tiền, làm anh đau khổ. Thực ra anh ta muốn gặp nhất vẫn là em, nhưng anh ta không biết đi gặp em, thì anh ta làm được gì, lời không dám nói, làm tình thì bất lực, còn gọi là chồng ư? Còn gọi là người yêu ư? Trần Thanh nghĩ đến đây, cảm thấy một nỗi cô đơn chưa từng có. Anh lẩm nhẩm: Làm một người tốt thật khó! Tôi ngày càng tệ hại rồi, tôi đã không còn là Trần Thanh ngày xưa nữa. Tôi đã nhuốm đục rồi, Châu Ngư, anh rất muốn quỳ xuống trước mặt em và khóc một trận đã đời, nói anh đã sai lầm, anh có tội, anh không đủ sức gánh danh hiệu hình mẫu tình yêu, anh thừa nhận anh đã thất bại hoàn toàn rồi, anh là người tầm thường, anh vốn không phải hoàng tử tình yêu, loại người như anh nào xứng làm chồng em, người yêu em, anh sai trái, anh chỉ là đống cứt chó không đáng mặt làm người, em nhìn anh đây hút thuốc nát rượu tán chuyện hạ lưu đánh bạc, loại người như anh lại còn lừa dối dệt nên một thần thoại, đúng là càng tô vẽ càng thối tha! Châu Ngư, em có thể làm được, nhưng anh thì không, nhưng anh ban đầu thật lòng yêu em, không hiểu vì sao anh không thể tiếp tục, anh đã dùng mọi sức lực để kiềm chế bản thân, nhưng không tác dụng gì. Châu Ngư, em nhất định biết cách, nhưng anh không làm nổi. Em yêu ơi, anh rất muốn ôm em khóc một cơn đã đời, nói với em tất cả tâm tư, rồi em cứ khinh bỉ anh đi!
Châu Ngư, anh vẫn còn yêu em! Chỉ có điều anh thấy sợ. Hãy giúp anh.
Lúc đó, một cô gái khoác túi xắc nhỏ màu đỏ đi sát qua anh. Trần Thanh biết đó là loại người gì. Chẳng cần hỏi, Trần Thanh đi theo cô ta.
Lần đó anh không hề liệt dương, quả nhiên bác sĩ nói đúng, bệnh anh là liệt dương lựa chọn.
Xong việc, Trần Thanh hoàn toàn không thấy bị dày vò tội lỗi, gió thổi qua môi anh vu vu, anh chỉ cảm thấy đầu mình cứng lại, trong lòng nhạt nhẽo. Rồi sau, miệng anh ta vĩnh viễn câm lặng trước em.
Anh ta cảm thấy lời anh ta nói ra, kết quả sẽ là, chết.
Trần Thanh không ngờ bản thân mình không làm thì thôi, đã làm thì thua kém ai. Bình thường lịch thiệp, đã phạm tội hẳn tội to. Có lần đầu tiên, ắt có lần sau, nhưng vào lúc anh ta bước vào Quán Sừng Bò định phạm lỗi lần hai, anh ta gặp Lý Lan.
Rất nhanh, anh ấy về sống cùng Lý Lan.
Tất nhiên, tất cả đều bí mật. Lý Lan không bận tâm vợ Trần Thanh, cô nói cô tin vào tình yêu thật sự, không tin vào tờ giấy rách hôn thú. Cô cũng chưa bao giờ hỏi Trần Thanh có yêu cô không, cô cảm thấy yêu một người tất sẽ muốn ở cùng bên người đó, không có tình yêu rồi thì hỏi cũng chả để làm gì. Trần Thanh rất ngạc nhiên về tính cách này của cô, có đôi chút nghi ngờ hỏi cô: Em thật sự không bận tâm sao? Lý Lan nói, không phải không bận tâm, mà em để ý cũng chả ích lợi gì. Trần Thanh bỗng thấy tự do hoàn toàn sau khi trút một gánh nặng, anh nói với Lý Lan, hình như đây là hạnh phúc? Lý Lan không đáp.
Trần Thanh thích thuốc lá, Lý Lan liền mua thuốc lá; Anh ta muốn uống rượu, Lý Lan bèn mua rượu. Nhưng bản thân cô thì không hút thuốc nữa. Một hôm, Trần Thanh nói với Lý Lan, anh không muốn hút thuốc, cũng không muốn uống rượu nữa.
Chương Ba Mươi:
Sau đó, Trần Thanh cũng không đi sang xưởng thép bù khú nữa, càng không hề đi tìm gái. Ngược lại anh mấy lần đi câu cá. Có một lần anh bỗng nói với Lý Lan: Anh đã phản bội Châu Ngư rồi, nhưng, phản bội cũng cần chân thành, anh sẽ về đây với em cùng sống cuộc sống gia đình.
Lý Lan nói, thế này vẫn chưa phải là một gia đình sao?
Trần Thanh nói, thế Châu Ngư thì làm thế nào?
Lý Lan cười: Chả làm thế nào cả, cô ấy vẫn là vợ anh thôi, anh vẫn là chồng cô ấy thôi. Giờ anh không hút thuốc nữa, không uống rượu nữa, không nói dối nữa, không đi chơi gái nữa, cũng không sợ hãi nữa, thế là đủ rồi. Em thấy mãn nguyện rồi, Trần Thanh, em vô cùng mãn nguyện.
Trần Thanh ngớ ra nhìn Lý Lan.
Lý Lan nói, em biết anh sống với em thế này, rồi sẽ lại bắt đầu tự hỏi liệu đây có phải là tình yêu không, không sao cả. Em biết anh còn chưa dám chắc chắn là anh yêu em, nhưng em có thể khẳng định, em yêu anh, Trần Thanh, em vô cùng yêu anh.
Trần Thanh, bây giờ em đã tin rằng thế giới này có tình yêu, những tình yêu kinh thiên động địa. Trên mảnh đất con người này bất cứ điều lãng mạn nào cũng có thể xảy ra.
Ba tháng sau, Châu Ngư đi xuống phía Nam về Tam Minh, chỉ để đi tìm Lý Lan. Lý Lan đã bỏ việc rất lâu rồi. Sau khi giỗ đầu của Trần Thanh, cô ta bắt đầu ẩn dật, không ra ngoài.
Nhưng khi Châu Ngư gặp cô ta, Lý Lan hoàn toàn không hề tiều tuỵ như mọi người kể, chỉ có gương mặt trắng xanh. Mọi người đang bàn tán xem giữa Lý Lan và Châu Ngư ai yêu người đã chết hơn, hoặc giả bàn tán rốt cuộc thì Trần Thanh yêu ai. Lý Lan không ngạc nhiên khi Châu Ngư tìm đến, cô rất lịch thiệp nói: “Xin chào!”, rồi dẫn Châu Ngư vào phòng khách.
Phòng khách tràn ngập những dấu vết cuộc sống của Trần Thanh. Cần câu của anh, ảnh chơi bóng chuyền, giày, áo khoác, hòm dụng cụ thợ điện, mũ. Nhất là mười mấy bức ảnh treo trên tường, ghi lại những mặt cắt cuộc sống của Trần Thanh: Sửa điện, rửa xe, câu cá, đánh bóng, nấu cơm, hiến máu. Những trạng thái xa lạ với Châu Ngư, cô như đang đi lạc vào gia đình một người phụ nữ khác.
Tôi rất nhớ anh ấy. Lý Lan mỉm cười nói với Châu Ngư, sự thẳng thắn của cô làm Châu Ngư hơi khó chịu.
Cô đừng nổi giận, Lý Lan nói, cô đừng nên nhìn những hình ảnh đồ dùng này rồi nổi giận, cô không nên nổi giận, Châu Ngư. Anh ấy không hề làm gì không phải với cô, thực tế anh ấy vẫn yêu cô. Tôi sống với anh ấy một năm trời, trừ đi mỗi tuần ba ngày anh ấy đi thăm cô, tính ra còn lại vài tháng thôi, tôi chân thành yêu anh ấy, chúng tôi cũng sống rất bình yên, thậm chí sống rất tầm thường. Có thời gian anh ấy luôn hỏi tôi, thế này có phải là tình yêu không? Tôi trả lời rằng tôi cũng không biết.
Một hôm anh ấy bảo tôi, Lý Lan, anh muốn chuyển công tác về thành phố.
Tôi ngay lập tức hiểu đã xảy ra điều gì. Tôi không nói gì mà đồng ý ngay lập tức. Anh ấy kéo tay tôi nói, Lý Lan, em đừng giận anh.
Tôi bảo, em giận thì cũng có làm gì được đâu.
Anh ấy vuốt tay tôi, nói, anh – nhớ Châu Ngư.
Tôi không nói năng. Anh bảo, anh vẫn thấy rằng – nếu, chạy đi chạy về giữa hai nơi, giống tình yêu hơn. Nhưng Lý Lan, anh cũng thích em.
Tôi nghe câu đó liền nổi giận, hất tay ra bảo, em căm ghét sự so sánh khác nhau giữa yêu và thích, nhưng, thôi tuỳ anh.
Tôi hỏi anh, thế anh đã chuẩn bị về thành phố chưa? Lúc nào anh đi?
Vài hôm nữa có bão, nên có thể anh chưa đi được. Anh nói, Châu Ngư mai sẽ đến Tam Minh, anh sẽ kể chuyện thuyên chuyển công tác cho cô ấy nghe.
… Vào lúc cuối cùng khi anh sắp ra đi, trái tim tôi bỗng nhiên đập dồn dập, ngực như sắp vỡ tung ra. Tôi hỏi một câu mà loại người ngu ngốc như tôi không bao giờ hỏi: Trần Thanh, em và Châu Ngư, anh yêu ai?
Anh ấy kinh ngạc nhìn tôi, rất lâu rồi mới cúi đầu nói, Châu Ngư.
Tôi bảo, tốt, nhưng xin anh hãy để đồ đạc và ảnh của anh ở lại đây.
Anh ấy gật đầu, mở cửa rồi ra đi.
Đó là phút vĩnh biệt của chúng tôi. Ba ngày sau, anh ấy chết trước mắt cô.
Châu Ngư, cô không nên nổi giận. Hai chữ cuối cùng anh ấy để lại trong căn phòng này, là tên cô.
Châu Ngư từ Tam Minh về thành phố tham gia hôn lễ của Trung Sơn, anh cưới Tú.
… Vài năm sau, Châu Ngư vui vẻ lấy một kỹ sư người Hoa kiều ở Mỹ, rồi đi ra nước ngoài.
Lý Lan thì không suôn sẻ, cô đã tự sát. Nhưng cái làm mọi người thấp thỏm là, cô chết bằng sợi dây điện nắm trong tay.
(Hết)
(Trang Hạ dịch)
Bình luận gần đây